Lc 13,1-9
MAY RA NÓ CÓ TRÁI!
“Nhưng người làm vườn đáp: ‘Thưa ông, xin cứ để nó lại năm nay nữa. Tôi sẽ vun xới chung quanh, và bón phân cho nó. May ra sang năm nó có trái, nếu không thì ông sẽ chặt nó đi’.” (Lc 13,8-9)
Suy niệm: Sau biến cố 30/04/1975, nhiều gia đình Công giáo trở về quê cha đất tổ ổn định cuộc sống, sau thời gian tạm lánh vì chiến tranh. Một lần kia, có một Cha xứ “lặn lội” đi tìm những “con chiên lạc” ở vùng đất hẻo lánh, “sâu” và “xa” này. Một chủ gia đình – trước đây có chức vụ trong Hội đồng Mục vụ Giáo xứ – phân trần: “Thưa Cha, không phải chúng con bỏ Chúa, bỏ Cha, mà các Cha bỏ chúng con.” Cha xứ lặng người …! Đúng, vì nhiều lý do khác nhau – khách quan và chủ quan – các Cha không thể đến vùng đất này. Ông chủ vườn luôn nhẫn nại, quảng đại, người làm vườn quyết tăng cường vun xới, chăm bón cho cây; cả hai đều hy vọng với thời gian, may ra sang năm cây nho ra trái.
Mời Bạn: Đức tin luôn cần được vun xới, chăm bón; nếu không, không thể sinh hoa kết trái được. Tuy nhiên, việc chăm sóc có thể đến từ nhiều phía: bản thân, gia đình, cộng đoàn, giáo xứ… nhưng trên hết vẫn là ơn Chúa ban tặng cho ta qua các bí tích của Hội Thánh. Vấn đề cốt lõi vẫn là: Tôi có sẵn sàng để tự chăm sóc và được chăm sóc hay không?
Sống Lời Chúa: Chăm sóc “cây đức tin” của gia đình bạn bằng quyết tâm đọc kinh Mân Côi chung, để xin Đức Ma-ri-a giúp gia đình sinh hoa trái là đời sống công chính, thánh thiện.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, xin giúp chúng con biết chăm sóc nhau trong đời sống đức tin, để gia đình chúng con được “tân Phúc âm hóa”, nhờ lời chuyển cầu của Đức Maria, Mẹ Mân Côi. Amen.
25 tháng 10
Chân Phước Antôniô ở Sant'Anna Galvao
(1739-1822)
(1739-1822)
Hoạch định của Thiên Chúa trong cuộc đời của mỗi người thường có những thay đổi bất ngờ để trở nên hữu ích hơn qua sự cộng tác với ơn sủng của Thiên Chúa.
Sinh ở Guarantingueta gần Sao Paolo (Brazil), Antôniô gia nhập trường đệ tử dòng Tên ở Belem, nhưng sau đó ngài thay đổi ý định và muốn trở nên một tu sĩ dòng Phanxicô. Sau khi gia nhập được một năm, ngài khấn trọn vào năm 1761 và thụ phong linh mục năm 1762.
Ở São Paolo, ngài giữ các công việc rao giảng, giải tội và là người giữ cửa. Một vài năm sau, ngài được bổ nhiệm làm cha giải tội cho Dòng Têrêsa Cải Cách, là một nhóm nữ tu sống trong thành phố này. Chính ngài và Sơ Helena Maria cùng thành lập một cộng đoàn nữ tu mới dưới sự bảo trợ của Đức Maria. Năm sau đó, Sơ Helena Maria từ trần nên một mình Cha Antôniô phải chịu trách nhiệm về tu hội mới này, nhất là việc xây cất tu viện và nhà thờ đủ cho con số nữ tu ngày càng gia tăng.
Ngài cũng là cha giám đốc đệ tử viện ở Macacu và là bề trên nhà dòng Thánh Phanxicô ở São Paolo. Ngài thành lập tu viện Thánh Clara ở Sorocaba. Với sự cho phép của cha bề trên và đức giám mục địa phận, ngài sống quãng đời còn lại ở nữ tu viện "Recolhimento de Nossa Senhora da Luz," mà ngài đã giúp thành lập.
Ngài được phong chân phước ngày 25-10-1998.
Lời Bàn
Những người thánh thiện không chỉ giúp chúng ta lưu ý đến Thiên Chúa, đến công trình sáng tạo của Người và tất cả những người mà Thiên Chúa yêu dấu. Đời sống của những người thánh thiện luôn hướng về Thiên Chúa đến nỗi đối với họ đó là điều "bình thường." Người đời có thấy đời sống của bạn và của tôi như những dấu chỉ sống động của tình yêu vững bền của Thiên Chúa không? Chúng ta cần thay đổi gì để đạt được điều ấy ?
Lời Trích
Trong bài giảng hôm lễ phong chân phước, Đức Giáo Hoàng Gioan Phao-lô II đã trích Thư II của Thánh Phao-lô gửi cho Timôthê (4:17), "Chúa ở gần bên tôi và ban cho tôi sức mạnh để rao giảng lời Chúa cách trọn vẹn," và rồi đức giáo hoàng nói rằng Chân Phước Antôniô "đã hoàn tất lời khấn trọn của ngài qua tình yêu và sự tự hiến cho những người bị áp bức, bị đau khổ và những người nô lệ trong thời đại của ngài ở Brazil. Đức tin chân chính của một tu sĩ Phanxicô như ngài, đã phúc âm hóa tha nhân và đưa họ về với Giáo Hội, sẽ là một khích lệ để chúng ta bắt chước 'con người của bình an và bác áí này ."