CON ĐƯỜNG KHỔ GIÁ
Văn sĩ công giáo người Anh, Gilbert Chesterten trong cuốn
tiểu thuyết mang tựa đề: “Bầu trời và Thập Giá” đã kể câu chuyện sau đây:
“Tôi biết có một người thù ghét thập giá, ông ta tìm mọi
cách để triệt hạ cho bằng được. Bao nhiêu tác phẩm nghệ thuật có hình thập giá
đều bị ông xé nát. Ngay cả cây thập giá bằng vàng ở cổ vợ ông, ông cũng tìm
cách giựt đứt và liệng đi. Ông bảo rằng thập giá là biểu tượng của sự dã man,
hoàn toàn đối nghịch với miềm vui, với cuộc sống.
Một ngày kia, không còn chịu đựng nổi những hình ảnh của
thập giá, ông đã leo lên tháp chuông nhà thờ giáo xứ, đập gẫy thập giá và liệng
xuống. Sự thù hằn đối với thập giá không máy chốc đã làm ông điên loạn.
Một buổi chiều mùa hè nóng bức, ông đứng dựa lưng vào ban
công, miệng phì phà khói thuốc.
Bỗng chốc ông thấy nguyên cả chiếc ban công bằng gỗ biến
thành một dãy thập giá, trước mặt ông, đằng sau ông, nơi nào cũng có thập giá.
Hoa cả mắt, ông cầm gậy đập phá tất cả những cây thập giá ấy.
Vào nhà, bất cứ vật gì làm bằng gỗ cũng được ông nhìn thấy
với hình thù thập giá, không thể dùng gậy mà đập được nữa, ông ta đã dùng lửa
để tiêu hủy. Thế là ngọn lửa bốc cháy thiêu rụi toàn bộ căn nhá.
Ngày hôm sau, người ta tìm thấy xác ông trôi lềnh bềnh trên
sông.
Trong Tin Mừng hôm nay, sau khi Chúa Giêsu báo trước cho các
môn đệ cuộc tử nạn thập giá của Ngài, Ngài đã mời gọi:
“Ai muốn theo Ta, phải từ bỏ mình, vác thập giá mình mà
theo”.
Thập giá mình đó là thập giá của một đời người.
Thập giá mình tức là thập giá khi chúng ta bị chống đối và
hiểu lầm.
Thập giá mình tức là thập giá khi chúng ta bị sự bỏ rơi và
phản bội.
Thập giá mình tức là khi chúng ta bị thất bại và oan ức.
Thập giá mình tức là khi chúng ta bị nhục nhã và cô đơn.
Thập giá là tất cả những gì chúng ta ước mong mà không đạt
được.
Thập giá là tất cả
những gì chúng ta không mong muốn mà nó cứ lù lù xông vào cuộc đời chúng ta.
Tóm lại, thập giá là tất cả những gì xảy đến với chúng ta mà
chúng ta không muốn chấp nhận.
Cũng như nhân vật trong câu chuyện trên, nếu chúng ta không
muốn chấp nhận thập giá, chúng ta sẽ tiêu diệt chính cuộc đời chứng ta, vì
chính những thập giá làm nên cuộc đời chúng ta. Chúng ta từ chối chúng, tức là
chúng ta từ chối chính cuộc sống của chúng ta.
Chính vì vậy Chúa Giêsu nói với chúng ta:
“Ai muốn theo Ta, phải từ bỏ mình, vác thập giá mình mà theo
Ta”.
Theo Chúa là phải vác thập giá, Chúa không miễn trừ cho
chúng ta và chúng ta cũng không thể tránh né.
Chuyện sau: Đạo sĩ Makia đưa anh Intyra đến một tòa nhà rộng
lớn, nơi đó mỗi vị thần được dành một căn phòng riêng.
Căn phòng dừng chân đầu tiên là của vị thần Maida, bấy giờ
đạo sĩ giới thiệu với Intyra: Đây là vị thần đã hứa sẽ cất hết mọi đau khổ khỏi
thế giới con người. Nhưng Intyra lắc đầu và xin được sang căn phòng khác.
Đến vị thần thứ hai, đạo sĩ Makia giới thiệu: Đây là nữ thần
Jupia giúp con người tránh được đau khổ, nhưng Intyra ra hiệu cho đạo sĩ đi nơi
khác.
Cuối cùng hai người đến trước một vị đang bị treo trên thập
tự và đạo sĩ chậm rãi giới thiệu: “Đây là Đức Giêsu Kitô”.
Với chút xúc động lộ trên gương mặt, anh Intyra xin đạo sĩ
chỉ thêm và có thể làm môn đệ của người bị treo trên Thập Tự.
Đạo sĩ Makia ngạc nhiên hỏi: “Này anh, anh làm tôi ngạc
nhiên đó, hai vị thần anh gặp lúc đầu, một vị thì hứa cất đi sự đau khổ, vị kia
giúp tránh đau khổ nhưng anh lại không thích vị nào, tại sao anh lại thích làm
môn đệ của một vị chịu chết cách nhục nhã trên thập tự như vậy?
Ityra giải thích: Hứa làm mất đi sự đau khổ trên trần gian
này là lời hứa không tưởng, người ta không thể cất đi được những đau khổ trên
trần gian này và dạy con người tránh sự đau khổ là dạy con người sống kiếp
người hèn nhát.
Dù tránh né, người ta cũng chẳng thể nào tránh né hết đau
khổ, vì tránh được đau khổ này thì lại gặp đau khổ khác.
Theo Chúa là phải vác thập giá. Chúa không miễn trừ cho
chúng ta và chúng ta cũng không thể né tránh, cho nên tốt nhất là đón nhận nó
như lời Chúa dạy trong bài Tin Mừng hôm nay: Ai muốn theo Ta, phải từ bỏ mình,
vác thập giá mình mà theo Ta”. Amen.
Lm. Giuse
Đỗ Văn Thụy