Bài giảng Chúa Nhật 20 TN A
Bài Tin mừng hôm nay cho
chúng ta thấy:
Thiên Chúa không chỉ dành
riêng cho người Do Thái, mà còn ban ơn cho cả dân ngoại. Người đàn bà Canaan là một người dân ngoại, đáng lẽ bà không được
hưởng hồng ân Chúa ban, vì Đức Giêsu chỉ muốn thi hành sứ mệnh của Ngài với dân
Do thái mà thôi, nhưng Chúa không ngần ngại nhận lời cầu xin của người dân
ngoại này.
Tại sao Chúa ban hồng ân cho
bà ấy?
Vì bà có một đức tin khiêm
nhường và hoàn toàn trông cậy vào Chúa. Đức tin mạnh mẽ đã làm phát sinh lòng
can đảm, khiêm hạ và kiên trì.
Bà đã can đảm, bởi vì bà là
người ngoại giáo mà dám đến xin phép lạ cho con mình. Vào thời Chúa Giêsu người
ngoại giáo với người Do thái không bao giờ kiên hệ với nhau. Với người phụ nữ
ngoại giáo, khoảng cách lại càng xa hơn, thế mà người phụ nữ này đã vượt qua
mọi rào cản để đến với Chúa.
Bà đã kiên trì và khiêm
nhường xin cho được một ân huệ, bất chấp sự thinh lặng hững hờ của Chúa Giêsu.
Các tông đồ muốn đuổi bà đi và chính Chúa Giêsu cũng dùng kiểu nói hơi nặng
lời: “Không được lấy bánh dành cho con cái mà ném cho lũ chó con”.
Bà sụp lạy trước mặt Ngài hơn
lũ chó con nằm chờ chực vụn bánh từ trên bàn chủ rơi xuống, nên không lạ gì bà
đã thưa: “Thưa Ngài, đúng thế, nhưng lũ chó con lại được ăn những vụn bánh trên
bàn rơi xuống”.
“Con cái” ở đây được hiểu về
dân Do thái, “chó con” được hiểu về dân ngoại. Chúa Giêsu dùng cách nói thông
thường của người Do thái chứ không có ý
mỉa mai. Chúa dung chữ “chó con” mà không dung chữ “chó” xuông.
“Chó con” là giống nuôi trong
nhà được vỗ về, còn chó chạy lang thang ngoài đường phố mới có nhĩa khinh bỉ.
và chính tiếng “chó con” này đã gợi cho bà một lời thỉnh cầu đầy khiêm nhường
và tin tưởng.
“Thưa Ngài, đúng thế nhưng lũ
chó con cũng được ăn những vụn bánh từ trên bàn rơi xuống”.
Sở dĩ người đàn bà Canaan có lòng can đảm khiêm nhu và kiên trì như thế, bởi
vì bà rất yêu thương đứa con của bà.
Yêu con tha thiết nên bà
không thể nhẫn tâm ngời nhìn ma quỷ hành hạ đứa con yêu quý.
Yêu con tha thiết nên bà
không ngần ngại đi tìm thầy thuốc ở khắp mọi nơi, kể cả những nơi bị coi là cấm
kỵ.
yêu con tha thiết nên bà chấp
nhận tất cả, bất chấp sự dửng dưng, lạnh nhạt
và ngay cả sự khinh khi nhục mạ nữa.
Có một câu chuyện xảy ra ở
Đông Âu tháng 2 năm 2002.
Hai mẹ con chưa thật sự hiểu
nhau. Đứa con gái 13 tuổi luôn cho rằng: địa vị người mẹ mình thấp hèn, có
người mẹ như vậy không thể ngẩng đầu lên nhìn ai được.
Ngày kia, người mẹ rủ con đi
trượt tuyết trên núi Alpes. Trong lúc trượt, do thiếu kinh nghiệm, hai mẹ con đã
lạc đường. Một trận lở tuyết dữ dôi xảy đến, hai mẹ con chống chọi hai ngày đêm
trên núi đầy tuyết. Máy bay trực thăng cứu hộ đi tìm họ, nhưng không thể phát
hiện, bởi vì hai mẹ con mặc bộ áo quần màu trắng bạc như tuyết. Người con gái
ngất đi do sức yếu.
Khi tỉnh dậy, cô bé thấy mình
đang nằm trong bệnh viện, còn người mẹ của cô đã qua đời. Các bác sĩ nói với cô
rằng: người mẹ đã dùng cả sinh mạng để cứu cô. Người mẹ đã tự động cắt mạch máu
để nhuộm đỏ một vùng tuyết trắng, để các trực thăng cứu hộ phát hiện ra con gái
mình.
Tình thương của người mẹ là
như thế đó. Tình thương của người đàn bà trong bài Tin Nừng hôm nay cũng vậy.
Bà yêu thương đứa con nhỏ yếu
đuối, không tư làm được gì để cứu mình, bà đã làm mọi cách để cứu lấy con của
mình.
Yêu con nên bà đã tin Chúa.
Tin Chúa có quyền năng thống trị ma quỷ. Tin Chúa có lòng thương xót sẽ ra tay
cứu chữa. Tin Chúa có trái tim rộng mở, sẽ không phân biệt người ngoại, kẻ đạo.
Yêu con nên bà đã tín thác vào Chúa, bà tin chắc chắn Chúa sẽ cứu chữa con bà.
Một đức tin mạnh mẽ đã làm
phát sinh lòng can đảm, khiêm nhu, kiên trì và đức tin mạnh mẽ ấy đã khiến Đức
Giêsu không thể từ chối.
Tin và yêu giống như chiếc
chìa khóa vạn năng, có thể mở được mọi cánh cửa. Mở được cánh cửa Nước trời. Mở
được cả tâm hồn Thiên Chúa.
Đó chính là điều Chúa Giêsu
muốn nói với chúng ta trong bài Tin Mừng hôm nay. Amen.
Lm. Giuse Đỗ Văn Thụy