Sau khi dân chúng được ăn no
nê bởi phép lạ hóa bánh ra nhiều (14, 13-21) “Đức Giêsu bảo các môn đệ xuống
thuyền đi qua bờ bên kia trước, trong lúc Người giải tán dân chúng” (c 22)..
Người muốn các ông rời xa
khung cảnh “huy hoàng” của một phép lạ cả thể và rời xa đám đông đang phấn kích
vì phép lạ đó.
Giải tán xong Nhười lên núi
cầu nguyện. Khi Đức Giêsu đang cầu nguyện một mình trên núi, thì chiếc thuyền
của các môn đệ “đã ra xa bờ, bị sóng đánh vì ngược gió” (c.24).
“Vào khoảng canh tư, Đức
Giêsu đi trên mặt biển mà đến với các môn đệ” (c.25) Nhưng các môn đệ không tin
vào quyền năng và phẩm tính thần linh của Chúa Giêsu, nên khi “thấy Người đi
trên mặt biển, các môn đệ hoảng hốt gọi nhau: ma đấy! và sợ hãi la lên” (c.26).
Họ không nhận ra Đức Giêsu và
vì thế, họ từ chối sự hiện của Người bên cạnh họ. Họ nghĩ đó là ma! Đức Giêsu
liền bảo các ông “Cứ an tâm, chính Thầy đây, đừng sợ” (c.27).
“Phêrô liền thưa với Người:
“Thưa Ngài, nếu quả là Ngài, thì xin truyền cho con đi trên mặt nước mà đến với
Ngài” Phêrô có vẻ tin vào Đức Giêsu. Nhưng đó là tin vào quyền năng của Đức
Giêsu, chứ không phải tin vào tình yêu của Người.
Ông muốn được “đi trên mặt
nước” tức là muốn được tham dự phẩm tính thần linhcủa Đức Giêsu. Đức Giêsu bảo
ông: “ cứ đến”. Chúa không từ chối Phêrô, trái lại, còn mời ông thực hiện ước
muốn của ông.
Vì thế, Đức Giêsu không ngần
ngại bảo ông Phêrô đi trên mặt nước mà đến với Người. Vậy Phêrô từ thuyền bước
xuống, đi trên mặt nước, và đến với Đức Giêsu”, nhưng thấy gió thổỉ thì ông
hoảng sợ. “Đức Giêsu liền đưa tay nắm lấy ông và nói: “Người đâu mà kém long
tin vậy! Sao lại hoài nghi?” (c.31).
Có câu chuện kể rằng:
Một người vô thần rất mê leo
núi. Ngày kia trượt chân ngã lăn từ đỉnh
núi xuống, nhưng may thay ông bám được một cành cây nằm chơ vơ giữa đỉnh cao và
vực thẳm. Giữa lúc chỉ còn biết chờ chết, một ý nghĩ chợt đr6n1 với ông: Tại
sao không gọi Chúa đến cứu giúp.
Lấy hết sức lực, người vô
thần la lớn: “Lạy Chúa”. Bốn bề thinh lặng và ông chỉ nghe được tiếng dội của lời kêu van.
Một lần nữa, người vô thần
lại kêu xin tha thiết hơn:
:Lạy Chúa, nếu quả thật Chúa
hiện hữu thì xin hãy cứu con, con hứa sẽ tin Chúa và dạy cho những người khác
cũng tin Chúa.
Sau một hồi thinh lặng, bỗng người vô thần
nghe một tiếng vang dậy cả vực thẳm và núi cao: “Gặp hoạn nạn thì ai cũng cầu
xin như thế”.
“Không, lạy Chúa, nghìn lần
không, con không giống như những người khác. Chúa không thấy sao, con đã bắt
đầu tin khi nghe tiếng Chúa phán. Nào bây giờ xin Chúa hãy cứu con đi, con sẽ
cao rao danh Chúa cho đến tận cùng trái đất”.
Tiếng ấy trả lời: “Được lắm,
Ta sẽ cứu ngươi. Vậy nếu ngươi tin thì hãy buông tay ra”.
Người vô thần thất vọng kêu
lên: “Buông tay ra ư, bộ Chúa tưởng tôi điên sao!”.
Cũng như Phêrô, người vô thần
này có vẻ tin vào Chúa, nhưng đó là lòng tin vào quyền năng làm những sự lạ
lùng của Chúa, chứ không phải là lòng tin
vào tình yêu chủa Người.
Hơn nữa, lòng tin của ông chỉ là lòng tin vụ
lợi. Tin vòa Chúa bởi vì đang rơi vào
con đường cùng, nghĩa là bí quá nên phải tin vào Chúa.
Tin vào Chúa nhưng vẫn còn
nghi ngờ, không dám buông tay ra, như vậy chưa tuyệt đối tin vào Chúa.
Phép lạ Chúa Giêsu đi trên
mặt nước và cứu Phêrô cho khỏi chìm, nói lên quyền năng vô biên của Chúa.
Trong cuộc sống bình yên và
nhất là trong những lúc gặp gian nan thử thách Thiên Chúa luôn ở bên cạnh chúng
ta.
Chúa sẵng sàng ban ơn phù trợ
và cứu giúp khi chúng ta kêu cầu. Để bảo đảm cho cuộc sống, chúng ta hãy luôn
ngước mắt nhìn lên Chúa, đừng nhìn xuống.
Đừng cậy dựa vào mình hay vào
người khác, chỉ cậy nhờ ơn Chúa phù giúo.
Lạy Chúa, xin nhìn đến đức
tin yếu lém của chúng con. Xin thêm đức tin cho chúng con. Amen.
Lm. Giuse Đỗ Văn Thụy