Hiển thị các bài đăng có nhãn SUY TƯ. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn SUY TƯ. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Tư, 12 tháng 11, 2014

Vấn đề chữ Hiếu của giới trẻ ngày nay

Filled under:

Chúng ta đang sống trong thời đại mới - thời đại văn minh, khoa học, nhất là sự phát triển vượt bậc của ngành công nghệ thông tin; nó đã và đang làm cho cuộc sống con người ngày được nâng cao. Đáng tiếc thay giá trị đạo đức, nhất là Chữ Hiếu, đang bị xói mòn bởi chủ nghĩa thực dụng, duy vật chất. Đặc biệt là giới trẻ, không thiếu những kẻ thờ ơ, lãnh đạm, ích kỷ, sống chỉ biết mình, không nghĩ đến cha mẹ, thậm chí còn giết cả cha mẹ. Lời cha ông ta đã dạy qua câu ca dao: "Công cha như núi Thái Sơn, nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra. Một lòng thờ mẹ kính cha, cho tròn chữ hiếu mới là đạo con" dường như đang bị lãng quyên. Vấn đề này đang là thách đố cho các bậc cha mẹ, cũng như những người có trách nhiệm. Sau đây, chúng ta sẽ lần lượt tìm hiểu:
1. Thực trạng chữ hiếu ngày nay
2. Nguyên nhân dẫn đến bất hiếu
3. Giải pháp cho vấn đề này
1. Thực trạng Chữ Hiếu ngày nay
Ngày nay, nhiều bạn trẻ sống bất hiếu với cha mẹ. Thật đau lòng mỗi khi những hình ảnh cha mẹ bị con cái ngược đãi hoặc bị giết chết được các phương tiện truyền thông đưa lên mặt báo. Chẳng hạn như: "Phan Minh Mẫn ở Bình Chánh, thành phố Hồ Chí Minh, đang là sinh viên, ngày 9-11-2009, khi từ trường về nhà Mẫn nhìn thấy ông Phan Thế Tuyên (cha Mẫn) đang say rượu nằm ngủ dưới nền nhà. Mẫn cắm dây điện vào ổ điện rồi chích vào người cha mình gây co giật cho đến khi chết hẳn"1 . Hay "Nguyễn Thế Triều, Tiền Giang, ngày 29/8/2012, trong lúc cãi vã với mẹ. Triều tức giận đã chạy xuống bếp lấy con dao chém mẹ của anh ta khiến nạn nhân tử vong tại chỗ"2 . Hơn nữa, mới đây, dư luận rất bất bình khi chứng kiến "Vũ Anh Hào khi xây được nhà mới, anh ta đuổi mẹ ra khỏi nhà"3 . Hay "siêu mẫu Ngọc Thúy chửi mắng bố mẹ và đuổi ra khỏi nhà"4 .
Quả thật, nói tới Chữ Hiếu trong xã hội ngày nay, chúng ta không khỏi băn khoăn lo lắng. Nền đạo đức bị suy đồi, con người bị cuốn hút vào chủ nghĩa thực dụng. Họ coi của cải vật chất và tiền bạc là "số một". Vì thế, vấn đề chăm sóc cha mẹ già trở nên gánh nặng, nói gì đến Chữ Hiếu. Nhiều cha mẹ phàn nàn: "Nuôi dạy con nên người, khi đủ lông đủ cánh, chúng đã quay lưng ngay không còn nghĩ tới đấng sinh thành". Thực trạng trên đang là tiếng chuông báo động về sự bất hiếu, đặc biệt đối với giới trẻ.
2. Nguyên nhân dẫn đến Bất Hiếu
Có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến tình trạng Bất Hiếu và tha hoá đạo đức của giới trẻ, nhưng chung quy lại, cái gốc chính là cách sống của giới trẻ ngày nay, và cách giáo dục nhân bản từ trong gia đình cho đến nhà trường và ngoài xã hội còn quá thờ ơ, hời hợt.
2.1. Nguyên nhân bản thân
Do bản thân họ thiếu tình yêu thương, thiếu lòng quảng đại; họ sống bằng thứ lý trí sắt đá, tình cảm khô cằn của mình. Thêm vào đó, do ngoại cảnh tác động: khi một con người bị chính cái xấu hãm hại, khi mà những điều tốt đẹp không xảy đến với bản thân, thì họ sẽ trở nên hận đời và Bất Hiếu với cha mẹ.
Hơn nữa, sự khác biệt giữa hai thế hệ: già trẻ, giữa hai quan niệm sống: xưa và nay, của cha mẹ và con cái. Việc giữ lòng hiếu thảo đôi khi cản trở công việc làm ăn. Xã hội hiện nay đề cao thái quá tính độc lập của cá nhân, nên có cha mẹ già coi như một "gánh nặng". Cũng chính tuổi già của cha mẹ làm thay đổi tính nết: dễ cảm, hay tủi hờn, chấp nhất, sinh ra khó tính, làm cho con cháu khó chịu, dẫn đến tình trạng khinh thường ông bà. Trường hợp con cái khá giả thường phải giao tiếp khách làm ăn lớn, có mặt của cha mẹ là một trở ngại. Vì thế, gửi cha mẹ vào viện dưỡng lão, hay đưa về quê; mỗi tháng gửi cho ông bà ít tiền, thế là xong. Trường hợp ngược lại, càng nảy sinh những phức tạp, những đau khổ hơn cho cha mẹ. Vì gia đình túng bấn, con cái tức giận, trút những bực tức bằng cách: đánh con, mắng vợ, chửi chó, mắng mèo... Còn biết bao cảnh đau lòng cho cha mẹ, nảy sinh tự ti mặc cảm, đau buồn. Có lúc các ngài than thầm, khóc vụng, tủi cho số phận.
Theo Tiến sĩ Huỳnh Văn Sơn, Trưởng khoa Tâm lý Đại học Sư phạm TPHCM, cho biết: "Do tâm lý sống chỉ biết mình khá phổ biến trong giới trẻ ngày nay, bất hiếu đã và đang len lỏi thật sự xâm nhập vào trong thế hệ trẻ hiện giờ!" Hơn nữa, sự bất hiếu bắt nguồn từ lối sống ích kỷ, thực dụng, hưởng thụ là nguyên nhân khiến người ta cảm thấy cuộc sống nhàm chán, đơn điệu, vô nghĩa.
2.2. Nguyên nhân từ gia đình
"Gia đình chính là tế bào của xã hội, gia đình mà tốt đẹp thì xã hội mới tốt đẹp được". Đây chính là bài học giáo dục công dân của học sinh cấp II. Thế mà ngày nay, trong nhiều gia đình, cha mẹ rất ít dạy con về sự kính trên nhường dưới và hiếu thảo với ông bà, cha mẹ. Theo chuyên gia tư vấn tâm lý Triệu Hồng Như thuộc Trung tâm Tư vấn Tâm lý Hà Nội: "Cách phản ứng, hành vi của giới trẻ một phần là do học hỏi ngoài xã hội và một phần là do ảnh hưởng từ trong gia đình, cũng có khi là do lối sống mà giới trẻ tự tạo nên... Thói quen bó hẹp giao tiếp, chỉ giao lưu với những người ảo trên mạng game online. những thú vui giải trí được giới trẻ yêu thích sẽ dẫn tới thờ ơ với cha mẹ và những người xung quanh, đó là một hệ quả không tránh khỏi".
Đúc kết kinh nghiệm giáo dục con cái, ông cha ta đã khuyên: "Dạy con từ thuở còn thơ", cũng tựa như uốn cây tre, phải uốn từ lúc tre còn non. Nhưng dường như nhiều gia đình ngày nay không coi trọng điều này, không quan tâm đến việc dạy con phải kính trên nhường dưới. Bởi lẽ, cha mẹ thiếu gương mẫu về đạo đức, về lối sống, cũng không quan tâm dạy bảo con cái. Một số cha mẹ sống bất hiếu với ông bà nên con cái cũng bắt chước theo. Người xưa thường nói: "Sóng trước đổ đâu sóng sau đổ đó".
2.3. Nguyên nhân từ nhà trường
Nhà trường là nơi đào tạo ra những con người có tài đức, biết quan tâm đến mọi người và tích cực phục vụ cho xã hội. Thế mà ngày nay, trong một số trường học, người ta chỉ chú tâm đến việc nhồi nhét tri thức, còn vấn đề đạo đức dường như đang bị bỏ ngỏ, thậm chí có những trường chỉ dạy môn giáo dục công dân cho qua lần chiếu lệ.
Dường như câu "Tiên học lễ hậu học văn" chỉ còn là câu nói, thực tế nhà trường chưa áp dụng vào đó để dạy học sinh. Đúng ra một người học sinh trước tiên phải học lễ phép, sau đó mới học kiến thức, nhưng vấn đề này, nhà trường đang bỏ ngỏ.
2.4. Nguyên nhân từ xã hội
Do ảnh hưởng của cuộc cách mạng khoa học và công nghệ, với những ứng dụng hiện đại của công nghệ thông tin đã ảnh hưởng đặc biệt đến thế hệ trẻ, làm thay đổi cách thức làm việc, giao tiếp và tư duy, dẫn đến giới trẻ sống bất hiếu không quan tâm đến ông bà, cha mẹ. Theo GS Mark Bauerlein (Mỹ), khi càng sử dụng internet thì người ta càng lơ là với những gì diễn ra xung quanh. Khi Facebook, mạng xã hội xuất hiện, giới trẻ được tự do thể hiện mình. Nhưng một khi tự giam mình quá lâu trong thế giới ảo, một bộ phận giới trẻ sẽ có lối sống bất thường và dẫn tới trầm cảm...
Đồng thời, do ảnh hưởng của nền kinh tế thị trường đến đạo đức truyền thống: một mặt, nó làm cho những giá trị truyền thống được phát huy, những giá trị đạo đức mới được hình thành; bên cạnh đó, nó làm nảy sinh tư tưởng ích kỷ, lãng quên trách nhiệm với cha mẹ, đề cao cái tôi cá nhân lên trên cộng đồng, lấy giá trị vật chất làm thước đo cho tất cả. Thạc sĩ tâm lý Nguyễn Thị Minh cho rằng: "Dường như đang có một cuộc khủng hoảng niềm tin trong xã hội hiện đại dẫn đến các bạn trẻ sống bất hiếu".
3. Giải pháp cho vấn đề này
3.1. Về phía bản thân
Mỗi bạn trẻ chúng ta hãy sống đúng chuẩn mực đạo đức của mình, trau dồi, học hỏi những bài học trong cuộc sống về sự công bằng, bác ái với những người xung quanh, và phải có quyết tâm muốn thay đổi chính bản thân mình. Sách Huấn ca khuyên nhủ con cái có bổn phận với cha mẹ thật giá trị: "Con ơi, hãy săn sóc cha mẹ con khi người đến tuổi già; bao lâu người còn sống chớ làm người buồn tủi. Người có lú lẫn con cũng phải cảm thông, đừng cậy mình sung sức mà khinh dể người" (Hc 3, 12-14).
Thánh Phaolô cũng dạy: "Kẻ làm con, hãy vâng lời cha mẹ theo tinh thần của Chúa, vì đó là điều phải đạo. Hãy tôn kính cha mẹ. Đó là điều răn thứ nhất có kèm theo lời hứa: để ngươi được hạnh phúc và hưởng thọ trên mặt đất này" (Eph 6, 1-3). Thật vậy, Thiên Chúa muốn rằng: sau Người, chúng ta phải tôn kính cha mẹ, là những vị sinh thành, dạy dỗ chúng ta thay quyền Chúa. Vì thế, con cái bắt buộc phải giữ trọn đạo hiếu với cha mẹ, đây cũng là lệnh truyền của Thiên Chúa.
Hơn nữa, trong 10 điều răn của Thiên Chúa, điều răn thứ bốn nói về bổn phận của con cái phải hiếu thảo với cha mẹ. Chúa Giêsu đã làm gương cho chúng ta về chữ hiếu: "Ngài đã vâng phục hai ông bà" (Lc 2, 51). Và Chúa đề cao tấm lòng cha mẹ thế gian. Từ đó, Ngài mặc khải tình yêu của Cha trên trời: "Có người nào trong anh em, khi con mình xin cái bánh, mà lại cho nó hòn đá? Hoặc nó xin con cá, mà lại cho nó con rắn? Vậy nếu anh em vốn là những kẻ xấu mà còn biết cho con cái mình những của tốt lành, phương chi Cha anh em, Đấng ngự trên trời, lại không ban Thánh Thần cho những kẻ kêu xin Người sao?" (Mt 7, 9-11).
3.2. Về phía gia đình
Trước hết, đối với bậc làm cha làm mẹ dù có bận rộn đến đâu trong mưu sinh cuộc sống cũng phải dành thời gian thích đáng chăm lo đến mái ấm gia đình của mình, giữ cho gia đình thuận hòa. Việc giáo dục con cái phải quan tâm thường xuyên, tạo điều kiện để con em của mình học hành đến nơi đến chốn, không để chúng mải mê với các trò chơi bạo lực. Nhất là, cha mẹ phải làm gương cho con cái trong cuộc sống, thực thi giữ tròn Chữ Hiếu đối với cha mẹ, ông bà mình: "Cây xanh thì lá cũng xanh, Cha mẹ hiền lành để đức cho con" (Ca dao).
Hơn nữa, các phần tử trong gia đình có những trách nhiệm, quyền lợi và bổn phận đối với nhau. Một trong những trách nhiệm, quyền lợi và bổn phận đó được Thiên Chúa truyền phải thi hành trong bộ luật giao ước: "Ngươi hãy thờ cha kính mẹ, như Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, đã truyền cho ngươi" (x. Đnl 5,16). Trong thứ gửi giáo đoàn Êphêsô, Thánh Phaolô đã nói: "Những bậc làm cha mẹ, đừng làm cho con cái tức giận, nhưng hãy giáo dục chúng thay mặt Chúa bằng cách khuyên răn và sửa dạy" (Eph 6, 4).
3. 3. Về phía nhà trường
Môi trường giáo dục ở nhà trường không chỉ là nơi trang bị kiến thức mà còn phải quan tâm đến việc giáo dục nhân cách, đạo đức và biết kính trên nhường dưới. Một khi nhà trường biết quan tâm đúng mức về giáo dục đạo đức cho giới trẻ thì kết quả sẽ khả quan hơn. Vấn đề này, chúng ta thấy rõ trong các trường Công giáo và các cơ sở nội trú của các nhà Dòng. Các học sinh, sinh viên khi được giáo dục ở đó, họ không chỉ biết sống lễ phép với mọi người mà còn sống gương mẫu, ngoan ngoãn, biết quan tâm yêu thương mọi người và hiếu thảo với ông bà, cha mẹ. Theo Tiến sĩ Huỳnh Văn Sơn, Trưởng khoa Tâm lý Đại học Sư phạm TPHCM: "Nhà trường không nên chú tâm vào việc dạy kiến thức mà quên đi việc dạy các em nên người. Hơn nữa, mỗi thầy cô giáo phải là tấm gương đạo đức cho các em noi theo".
3.4. Về phía giáo xứ
Giáo xứ đóng vai trò quan trọng trong việc huấn luyện đạo đức cho giới trẻ. Nhiều bạn trẻ mong muốn giáo xứ nên quan tâm không chỉ việc giáo dục đức tin mà còn giáo dục nhân bản, và nâng đỡ, hướng dẫn các bạn trẻ nhiều hơn.
Hơn nữa, giáo xứ nên cho các em thiếu nhi, giới trẻ sống lòng hiếu thảo cụ thể bằng hành động trong gia đình vào những ngày như lễ, tết, cho các em dâng lên cha mẹ mình những lời chúc mừng, những lời tri ân và những đóa hoa tươi thắm, gói ghém tấm lòng hiếu thảo của mình thì ý nghĩa biết bao.
3.5. Về phía Giáo hội
Giáo hội nên tạo mọi điều kiện cho giới trẻ có môi trường sinh hoạt. Hơn nữa, để có một cộng đồng nhân loại như lòng mong ước, sự quan tâm giáo dục cho thế hệ tương lai phải đứng hàng đầu; giới trẻ là tương lai của của Giáo hội. Đồng thời, giới trẻ cũng là chủ nhân tương lai của nhân loại: "Vì thế mà cả xã hội cũng như Giáo hội đều phải quan tâm đến giới trẻ, để giúp họ đảm nhận lấy vai trò hôm nay và ngày mai của họ trong xã hội và Giáo hội" (x. Thư Chung 1992).
Bên cạnh đó, muốn đạt được một giáo dục mục vụ giới trẻ tốt, chúng ta cần hiểu biết người trẻ; nhất là muốn lãnh đạo người trẻ, chúng ta cần đi sâu vào đời sống người trẻ hơn, vì "Vô tri bất mộ". Và như thánh Don Bosco nói: "Hãy làm bạn trẻ hiểu rằng, chúng ta yêu mến họ, rồi họ sẽ thực hành điều chúng ta muốn". Hơn nữa, chúng ta vui mừng và hy vọng vào một lớp trẻ, lớp tuổi teen năng động, nhiệt thành, có thiện chí và yêu mến Giêsu, thần tượng của giới trẻ mọi thời. Trong niềm vui mừng và hy vọng ấy, chúng ta cần thêm sáng kiến để có cơ hội giới thiệu gương mặt Đức Kitô – hiền hậu, khiêm nhường, yêu thương; đặc biệt, một Đức Kitô hôm qua, hôm nay và mãi mãi cho giới trẻ .
Qua kinh nghiệm, các Giám mục đã khuyến khích giới trẻ chăm lo trau dồi kiến thức, đạo đức và luân lý, như một điều kiện cần thiết để bước vào tương lai với những đóng góp hữu hiệu cho xã hội và Giáo hội: "Giới trẻ hôm nay thế nào thì Đất nước và Giáo hội Việt Nam ngày mai sẽ như vậy... Để xây dựng tương lai cho Đất nước và Giáo hội, các bạn cần trau dồi luân lý, đạo đức và trí thức hầu tích cực phục vụ hơn. Các bạn nên nhớ rằng khi cầu tiến trong lãnh vực học thức, thì cũng phải cầu toàn trong lãnh vực đạo đức để có thể phục vụ với tinh thần khiêm tốn vô vị lợi. Thời nào cũng cần đến những con người tài đức và trung hiếu, luôn biết coi trọng chữ tín" (x. Thư Chung 1998).
KẾT LUẬN
Chữ Hiếu là bài học đầu tiên của "Đạo làm người", là nền tảng đạo đức của xã hội. Mạnh Tử nói: "Không trọn đạo với cha mẹ không đáng làm người". Song cũng có nhiều kẻ bất hiếu, vô luân làm lương tri xã hội nhức nhối. Quả thật, không thể dung thứ cho những hành động bất hiếu ấy. Nó đồng nghĩa với việc vứt bỏ truyền thống của dân tộc, cũng là vứt bỏ chính bản thân mình.
Hơn nữa, dưới bất cứ hình thức nào, người Kitô hữu nên ý thức rằng chúng ta thảo kính ông bà cha mẹ, những người có công sinh dưỡng ta, nhưng chúng ta cũng không được quên những người khác là hình ảnh của Thiên Chúa. Vì họ là hình ảnh của Thiên Chúa, nên họ cũng phải được thảo kính như ông bà cha mẹ chúng ta, chúng ta phải có trách nhiệm và bổn phận đối với họ như trách nhiệm và bổn phận đối với ông bà cha mẹ chúng ta. Chính khi chúng ta tỏ lòng thảo kính như thế cũng chính là lúc chúng ta tỏ lòng thảo kính với chính Thiên Chúa là Đấng dựng nên tất cả chúng ta.
* Ghi chú:
1. Uyên Thu-Thái Minh, htt/www/Tienphong.vn/, Bi Kịch Đau Lòng Con Giết Cha, cập nhật 27/10/2014
2. Hoàng Đông, htt/www/phunutoday.vn/ /, Con Giết Cha, cập nhật 27/10/2014
3. X. Hương Lan, Báo Tuổi Trẻ, số ra ngày 04 tháng 09 năm 2014, Tr 5.
4. X. Huy Linh, Báo Pháp Luật, số ra ngày 11 tháng 12 năm 2013, Tr 7.
Tu sĩ Lôrensô Vũ Văn Trình

Posted By Đỗ Lộc Sơn03:41

Thứ Ba, 11 tháng 11, 2014

DA VÀNG MÁU ĐỎ

Filled under:


(Kính mừng chư thánh tử đạo Việt Nam, 16-11-2014)
Da vàng mà máu đỏ tươi
Việt Nam chữ S một thời đắng cay
Ba vua [1] giết bất kỳ ai
Dám ôm Thánh Giá, tin Thầy Giêsu
Từ Nam Định tới Đồng Mơ
Thừa Thiên, Hà Tĩnh, An Hòa, Hưng Yên
Nhan Biều, Đồng Hới, An Triêm
Vĩnh Long, Châu Đốc, Quan Ban, Ninh Bình
Rồi Ô Cầu Giấy, Bắc Ninh
Sơn Tây, Thợ Đúc, cả Đình Khao kia
Sang Làng Cốc, tới Cổ Mê
Saigon – Gia Định, Mỹ Tho, khắp miền
Hết miệt dưới tới miệt trên
Sang khu Bẩy Mẫu, lên triền Hải Dương
Nhẫn tâm tra tấn đến cùng
Tín nhân chịu chết tang thương rũ tù
Thiêu sinh, xử trảm, lăng trì
Dẫu là xử giảo, chẳng là gì đâu
Hoặc là bị xử bá đao
Đức Tin kiên vững trước, sau một lòng
Dù ai nói ngả nói nghiêng
Trên đường theo Chúa không chùng bước chân
Hàng trăm ngàn các tín nhân
Xứng danh Công giáo Việt Nam anh hùng
Quyết tâm theo Chúa đến cùng
Đức Tin minh chứng, máu hồng đổ ra
Chết vì Danh Đức Kitô
Tình yêu lớn nhất, Giêsu dạy rồi [2]
Đức Tin tiên tổ tuyệt vời
Xin thương nâng đỡ cuộc đời chúng con
Một đời vì Chúa càn khôn
Trăm cay ngàn đắng không sờn tin yêu
TRẦM THIÊN THU
[1] Ba thời vua bách hại Công giáo: Minh Mạng, Thiệu Trị, Tự Đức.
[2] Không có tình thương nào cao cả hơn tình thương của người đã hy sinh tính mạng vì bạn hữu của mình (Ga 15:13).

Posted By Đỗ Lộc Sơn14:40

Thứ Hai, 10 tháng 11, 2014

Tỉnh Thức

Filled under:

Vào thế kỷ thứ 19, một tác giả vô danh đã kể câu chuyện về một người Mỹ đi du lịch sang Ba Lan, đến thăm thầy Rabbi Hofetz Chaim là người đang được dân chúng kính trọng như một vị thánh rất khôn ngoan. Khi đến nơi cư ngụ của thầy Rabbi, người khách du lịch quá ngạc nhiên khám phá thấy rằng chỗ đó chỉ có một phòng duy nhất mà thôi. Sách vở xếp hàng dọc theo bờ tường; đồ đạc trong nhà chỉ có một cái bàn và một cái ghế. “Nhưng thưa thầy Rabbi”, người khách hỏi, “Đồ dùng của thầy ở đâủ” Thầy Rabbi trả lời bằng cách hỏi lại, “Thế đồ dùng của ông ở đâủ” “Đồ dùng của con?” người du khách lúng túng nói, “Con chỉ là một người khách đến đây, trọ qua đường”. “Tôi cũng thế” thầy Rabbi Hofetz Chaim trả lời, “tôi cũng là khách trọ qua đường vậy thôi”.

Bài Phúc âm hôm nay, thánh Matthêu diễn tả thái độ sẵn sàng của năm cô trinh nữ khôn ngoan và sự ngu xuẩn của năm cô trinh nữ khờ dại. Nếu ví cuộc đời là lữ quán thì chúng ta chỉ là những người khách trọ qua đường. Chúng ta phải có thái độ nào cho thích hợp đối với cuộc sống trần gian?

Sự khôn ngoan là một tặng phẩm được Thiên Chúa ban cho con người để biết cách sống thánh thiện theo đường lối của ngài. Sự khôn ngoan không thể bị nhầm lẫn với sự hiểu biết hay kiến thức của trí óc con người. Kiến thức của con người rất giới hạn, và cuộc sống lại đầy những huyền bí. Sự huyền bí tối cao là Thiên Chúa. Và người khôn ngoan là con người biết sống theo sự hướng dẫn của Đấng Tối Cao.

Năm cô trinh nữ khôn ngoan đã chuẩn bị sẵn sàng chờ đón chàng rể đến. Chàng rể là hình ảnh của Chúa Giêsu đến trần gian, cũng có thể cắt nghĩa đó là những lần Chúa Giêsu đến với chúng ta trong cuộc đời, và cũng có thể hiểu đó là lần chúng ta phải đối diện với Thiên Chúa qua cái chết.

Những du khách tới Paris và Rheims đã chiêm ngưỡng những bức tượng điêu khắc bằng đá từ thời Trung Cổ minh hoạ dụ ngôn hôm nay. Chúa Giêsu được đặt ở chính giữa giống như chú rể. Ở bên phải của Ngài là năm cô trinh nữ khôn ngoan dưới ánh đèn tươi sáng tượng trưng cho dân ngoại. Họ đứng vây quanh Đấng Thiên Sai. Ở bên trái là những cô trinh nữ khờ dại, những người Do thái, đang nhìn buồn bã vào những cái đèn dầu tối om. Họ bước đi trống rỗng và quay lưng lại với Đức Giêsu.

Thánh Bênêđictô đã muốn các tu sĩ trong nhà dòng của ngài mỗi ngày phải nghĩ về sự chết. Ngài đã dạy các tu sĩ rằng: “Hãy giữ cái chết trước mặt của các bạn hằng ngày”. Đây chính là truyền thống của sự khôn ngoan. Nếu chúng ta nhận ra rằng ngày hôm nay có thể là ngày cuối cùng của mình trên trái đất, chúng ta sẽ cố gắng làm những việc tốt đẹp, phải sống thế nào cho xứng đáng, không phải vì sợ, nhưng vì chúng ta muốn ra đi bằng an, muốn chết thánh thiện và thảnh thơi.

Tướng Baden Powell of Gilwell (1857-1941) của Anh Quốc, người sáng lập phong trào Hướng đạo đã để lại “Thông Điệp Cuối Cùng Của BiPi” cho các hướng đạo sinh như sau:

Các Hướng Đạo sinh thân mến.
Nếu các bạn đã có bao giờ xem vở kịch “Peter Pan” thì hẳn sẽ nhớ rằng lão tướng cướp đã luôn luôn làm sẵn bài diễn văn giã biệt cõi đời của mình vì e ngại rằng khi quỷ vô thường đến lão sẽ không có thì giờ để thực hiện điều ấy nữa. Đối với tôi cũng hầu như vậy, cho nên, mặc dầu chưa đến lúc, tôi cũng muốn làm như thế trong những ngày này và tôi xin gửi đến các bạn vài lời từ biệt.

Xin nhớ rằng đây là những lời cuối cùng của tôi – nên mong các bạn hãy để tâm suy nghĩ. Tôi đã có một cuộc đời hạnh phúc nhất và tôi mong muốn mỗi bạn cũng có một cuộc đời hạnh phúc như thế.

Tôi tin tưởng rằng Đấng Tạo Hóa đặt để chúng ta trong thế giới tươi vui này để được hạnh phúc và hưởng cuộc sống. Hạnh phúc không đến từ sự giàu sang, cũng chẳng phải nhờ thành công trong sự nghiệp, cũng không phải sự tự do buông thả. Một bước dẫn đến hạnh phúc là các bạn cần giữ mình khoẻ mạnh khi còn niên thiếu, như vậy các bạn sẽ trở nên hữu ích và có thể hưởng cuộc đời khi trưởng thành.

Việc học hỏi thiên nhiên sẽ cho các bạn thấy có biết bao nhiêu điều đẹp đẽ và kỳ diệu mà Đấng tạo Hoá đã lập ra thế giới này để các bạn thụ hưởng. Hãy thỏa mãn với những gì các bạn đã đạt được và hãy tận dụng nó. Hãy nhìn khía cạnh sáng sủa của sự vật thay vì mặt phía trái.

Nhưng con đường thật sự để được hạnh phúc là đem lại hạnh phúc cho tha nhân. Hãy cố gắng lưu lại cho thế giới này một chút gì đẹp hơn là các bạn đã tìm thấy và khi đến phiên các bạn từ giã cõi đời, các bạn có thể ra đi trong hạnh phúc với sự cảm thụ rằng với bất cứ giá nào, các bạn đã không phung phí thời gian và đã làm hết sức mình.

Hãy “sắp sẵn” trong lối này, là sống hạnh phúc và chết hạnh phúc. Hãy luôn luôn thực hành lời hứa hướng đạo ngay cả sau khi các bạn không còn là một thiếu niên và Thượng Đế giúp các bạn thực hiện điều đó. Bạn của các bạn.
Theo câu châm ngôn “sắp sẵn” của các hướng đạo sinh, chúng ta phải sống giống như những cô trinh nữ khôn ngoan, luôn luôn sẵn sàng đáp trả điều sẽ xảy ra trong cách tốt đẹp nhất và đem lại hạnh phúc cho tha nhân.

Chúa Giêsu hay nói về đám cưới, vì đám cưới của người Do Thái sống ở Palestine thời Chúa Giêsu là một cơ hội lễ lạc linh đình. Theo William Barclay, toàn thể dân làng được mời tham dự vào đoàn rước chú rể và cô dâu về nhà mới, họ đứng hai bên đường ca hát và chúc mừng những lời tốt đẹp nhất. Đôi tân hôn không đi xa để hưởng tuần trăng mật, nhưng ở tại nhà, suốt cả tuần lễ tiệc tùng, và được đối đãi quý trọng như hoàng tử và công chúa. Đây là tuần lễ quan trọng đáng ghi nhớ nhất trong đời của một người. Do đó, theo luật lệ của các thầy Rabbi, ngày lễ cưới là ngày hoan lạc vui tươi, tất cả khách đến tham dự được miễn trừ không phải giữ luật ăn chay.

Thánh lễ cưới theo nghi thức tây phương, cô dâu đóng vai trò quan trọng với nghi thức rước dâu. Khi cô dâu xuất hiện, mọi người đều đứng lên tập trung vào cô dâu đẹp đẽ trong y phục áo cưới tiến lên bàn thờ với đoàn rước và tiếng nhạc hoan ca. Còn chú rể chỉ đứng chờ đợi sẵn trên bàn thờ đón tiếp cô dâu.

Trái lại, trong nghi thức đám cưới Do Thái, chú rể là người quan trọng. Mọi người phải chờ đợi và đón chú rể. Trước hết, nếu lễ cưới vào ban đêm, chú rể phải đi tới nhà cô dâu để thương lượng với người cha hay anh em của cô dâu về tiền bạc, quà cáp, của hồi môn … vào lúc mặt trời lặn. Thời đó chưa có đồng hồ, nên không thể định rõ giờ giấc để đón rước chàng rể từ nhà cô dâu về nhà chú rể được. Hơn nữa, theo phong tục, chú rể thường cố ý trì hoãn và kéo dài cuộc thương lượng để cô dâu và những nàng phù dâu phải chờ đợi trong hồi hộp và ngạc nhiên. Vì suốt ngày tiệc tùng, dạ vũ, nên chờ đợi đến khuya thường mệt mỏi và buồn ngủ. Mười cô trinh nữ được mời tham dự có bổn phận phải chuẩn bị sẵn sàng đèn đuốc để thắp sáng đường đi rước chú rể, cô dâu và khách đến tiệc cưới. Đây là một vinh dự rất đặc biệt cho các cô trinh nữ được mời.

Tuy nhiên, theo bài Phúc âm diễn tả, năm cô khờ dại chưa chuẩn bị sẵn sàng, không mang theo đủ dầu cần thiết, khi chú rể đến thì họ lại hết dầu. Điểm rất quan trọng cần lưu ý ở đây là thời xưa không ai được phép ra đường vào ban đêm mà không có đèn, nhất là trinh nữ. Vì bóng đêm với đầy dẫy sự nguy hiểm của gian tà tội lỗi!

Thánh Augustinô đã chú giải như sau: “Năm cô trinh nữ khờ dại trong bài Phúc âm hôm nay thực sự là ngu xuẩn. Họ khờ dại vì đã chểnh mảng giữ giới răn dễ dàng hơn, đó là mến Chúa và yêu người, để liều lĩnh giữ giới răn về sự thanh khiết”. Họ phải yêu thương tha nhân bằng việc thắp đèn dầu của mình soi sáng đường đi cho mọi người đến đón chú rể. Họ ngu xuẩn vì họ đã bỏ qua giới răn quan trọng và dễ thi hành này, “mến Chúa và yêu người”, để giữ một giới răn khó khăn là sự trong sạch. Theo William Barclay, tiệc cưới là những ngày hội vui tươi và linh đình, kéo dài cả tuần lễ. Ăn uống, vui chơi, đàn ca và khiêu vũ không chỉ dành riêng cho đôi tân hôn, nhưng cả bạn bè và những người thân đều được mời tham dự. Do đó, những cô trinh nữ khờ dại đã bị loại ra, uổng mất cơ hội hoan lạc đáng kể này!

Những nhân viên sĩ quan và thủy thủ đoàn cấp cứu của con tàu Titanic rất giống với những cô trinh nữ khờ dại trong dụ ngôn của Chúa Giêsu. Họ đã không chuẩn bị đầy đủ cho điều có thể xảy ra vì họ tin rằng con tàu của mình không thể chìm nổi, nhưng trong một số trường hợp họ cũng không biết điều khiển máy móc làm cho những chiếc thuyền cấp cứu hạ thấp xuống nước nữa. Do đó, khi tai nạn xảy đến, tất cả chỉ là một đám đông hỗn độn: thủy thủ đoàn không được huấn luyện không biết phải làm gì. Và khi họ phát ra những chiếc phao cấp cứu, họ mới khám phá thấy rằng tất cả những dụng cụ cấp cứu và phao nổi đã quá ít so với số hành khách và thủy thủ đoàn.

Đừng bắt chước năm cô trinh nữ khờ dại. Họ nghĩ rằng có thể mượn được dầu từ người khác. Chúng ta cũng không thể nào vay mượn được đời sống tinh thần của người khác. Phải tự phát triển đời sống đạo đức của riêng mình. Không ai có thể sống dùm cho chúng ta. William Barclay ví von rằng, chúng ta không thể nào vay mượn được tính tình và nhân đức giống như vay tiền từ thẻ tín dụng! Năm cô trinh nữ khôn ngoan và năm cô trinh nữ khờ dại là những biểu tượng của những cách sống của con người. Xin Chúa Thánh Linh ban cho chúng ta ơn khôn ngoan để biết sống sẵn sàng vâng theo đường lối của Thiên Chúa.

Posted By Đỗ Lộc Sơn13:35

Chủ Nhật, 9 tháng 11, 2014

Chịu đau khổ vì các linh hồn

Filled under:

Lòng Chúa Thương Xót luôn gắn liền với các linh hồn. Ơn Cứu Độ cũng chỉ vì các linh hồn, trong đó có mỗi chúng ta. Ơn Cứu Độ và Lòng Chúa Thương Xót cũng gắn liền với sự đau khổ.
Trong Nhật Ký của Thánh Faustina, danh từ “đau khổ” xuất hiện hơn 450 lần, chắc chắn Thánh Faustina muốn chia sẻ kinh nghiệm về việc chịu đau khổ của Chị khi còn sinh thời.
Chị chịu đau đớn về thể lý vì chứng bệnh nan y bất trị, và trải nghiệm Cuộc Thương Khó của Chúa Giêsu trong thân xác Chị. Chị chịu đau khổ về tinh thần khi Chị trải qua “Đêm Tối của Linh Hồn”. Chị chịu đau khổ về tình cảm vì các nữ tu cùng dòng không tin Chị bị bệnh, cho rằng Chị giả bệnh để trốn việc. Chị chịu đau khổ về tâm trí vì Chị trải nghiệm hiện tượng tâm linh khác thường: Thị kiến về Chúa Giêsu, Đức Mẹ và các thánh. Chúa Giêsu dạy chị truyền bá Lòng Thương Xót cho thế giới, nhưng Chị lại không biết làm cách nào. Chị nghi ngờ chính mình vì không biết mình có bị tâm thần hay không, hoặc không biết mình có trải nghiệm sự bí ẩn tâm linh trong suốt 3 năm hay không. Cuộc đời Chị chịu nhiều đau khổ lắm. Đau khổ là “dấu ấn vàng” của các thánh.
Tháng Cầu Hồn, chúng ta cùng chậm rãi đọc lại vài đoạn quan trọng trong Nhật Ký của Thánh Faustina để suy tư, hy vọng sẽ thêm lợi ích tâm linh cho linh hồn chúng ta, và cũng là dịp để chúng ta chân thành cầu nguyện cho các linh hồn nơi Luyện Hình.
1. Hôm nay, Chúa nói với tôi: “Con cần chịu đau khổ để cứu các linh hồn”. Lạy Chúa Giêsu, xin hãy làm như Ngài muốn. Tôi không đủ can đảm xin Chúa Giêsu chịu đau khổ nhiều hơn, vì tôi đã chịu đau khổ nhiều vào đêm hôm trước đến nỗi tôi không thể chịu được thêm một chút gì mà Chúa Giêsu đã trao cho tôi (Nhật Ký, số 1612).
2. Hôm nay tôi cảm thấy khỏe, tôi vui vì tôi có thể làm Giờ Thánh. Nhưng khi tôi bắt đầu Giờ Thánh, đau đớn thân xác tôi tăng lên, đến nỗi tôi không cầu nguyện được. Khi hết Giờ Thánh, đau đớn của tôi cũng hết, và tôi thưa với Chúa rằng tôi rất muốn dìm mình vào Cuộc Khổ Nạn của Ngài, nhưng đau đớn của tôi không cho phép tôi làm vậy. Chúa Giêsu nói với tôi: “Ái Nữ ơi, con hãy biết rằng nếu Ta cho phép con cảm thấy và và hiểu biết sâu sắc hơn về nỗi đau khổ của Ta, đó là Hồng Ân của Ta. Nhưng khi tâm trí con mờ nhạt và đau khổ của con nhiều, đó là con tham dự vào Cuộc Khổ Nạn của Ta, và Ta làm cho con thích nghi với Ta. Nhiệm vụ của con là tuân phục Thánh Ý của Ta vào những lúc đó, chứ không là những lúc khác” (Nhật Ký, số 1697).
3. Hôm nay, Chúa Giêsu nói với tôi: “Ta muốn con biết sâu sắc hơn về lửa tình yêu bùng cháy trong Thánh Tâm Ta dành cho các linh hồn, và con sẽ hiểu điều này khi con suy niệm về Cuộc Khổ Nạn của Ta. Con hãy xin lòng thương xót của Ta thay cho các tội nhân; Ta muốn cứu độ họ. Khi con thành tín cầu nguyện thay các tội nhân, Ta sẽ ban cho họ ơn hoán cải. Đây là lời cầu nguyện: “Kính lạy Máu và Nước đã tuôn trào từ Thánh Tâm Chúa Giêsu như nguồn mạch thương xót của chúng con, con tín thác vào Ngài (Nhật Ký, số 186-187).
4. Mặc dù đây là những điều gây sợ hãi, linh hồn không nên sợ hãi, vì Thiên Chúa không bao giờ thử thách chúng ta vượt khả năng chịu đau khổ của chúng ta. Mặt khác, có thể Ngài không gởi đến chúng ta các đau khổ như vậy, nhưng tôi viết điều này vì, nếu Chúa muốn một linh hồn trải qua các đau khổ như vậy, linh hồn đó đừng sợ hãi, điều này tùy vào linh hồn đó, nên tin tưởng vào Thiên Chúa. Ngài không làm tổn thương linh hồn, vì chính Ngài là Tình Yêu, và tình yêu khôn dò này mời gọi linh hồn đó bước vào tình yêu. Tuy nhiên, khi tôi đau khổ, tôi lại không hiểu điều này (Nhật Ký, số 106).
5. Thiên Chúa cho tôi biết tình yêu đích thực bao gồm những gì và soi sáng cho tôi biết cách minh chứng tình yêu dành cho Ngài. Tình yêu đích thực của Thiên Chúa bao gồm việc thực hiện Ý Chúa. Để chứng tỏ cho Thiên Chúa biết tình yêu của chúng ta trong những gì chúng ta làm, trong mọi động thái, chúng ta phải bắt nguồn từ tình yêu Chúa. Chúa nói với tôi: “Này con, con làm Ta vui lòng bằng cách chịu đau khổ. Ái Nữ của Ta, qua đau khổ tinh thần và thể lý của con, đừng mong sự cảm thông của người khác. Ta muốn hương thơm từ đau khổ của con tinh tuyền và thuần khiết. Ta muốn con tách biệt, không chỉ tách khỏi các thụ tạo, mà còn tách khỏi chính con. Ái Nữ của Ta, Ta muốn vui mừng trong tình yêu nơi trái tim con, một tình yêu tinh tuyền, thuần khiết, không vết nhơ, không hoen ố. Con càng muốn đau khổ, tình yêu của con càng tinh tuyền dành cho Ta” (Nhật Ký, số 279).
6. Khi tôi bệnh [có thể bắt đầu chứng lao] sau khi tiên khấn, mặc dù Bề trên an ủi và bác sĩ tận tình chăm sóc, tôi vẫn cảm thấy bình thường, không tệ hơn cũng chẳng khá hơn, tôi bắt đầu hiểu rằng tôi đang giả vờ. Với điều đó, đau khổ của tôi tăng gấp đôi, và điều này kéo dài khá lâu. Một hôm, tôi thưa với Chúa Giêsu rằng tôi đang là gánh nặng cho các chị em. Chúa Giêsu nói với tôi:Con không sống cho con mà sống cho các linh hồn, và các linh hồn khác sẽ có lợi nhờ đau khổ của con. Đau khổ lâu dài của con sẽ cho họ ánh sáng và sức mạnh để chấp nhận Thánh Ý của Ta” (Nhật Ký, số 67).
Thánh Faustina được Chúa Giêsu giải thích rằng Ngài cần đau khổ của Chị để giúp Ngài “cứu các linh hồn” (Nhật Ký, số 1612). Thánh Phaolô cho chúng ta biết rằng đau khổ xảy ra để chúng ta không ỷ lại vào mình mà biết cậy nhờ Thiên Chúa, Đấng làm cho kẻ chết trỗi dậy (x. 2 Cr 1:9). Đau khổ của chúng ta có thể cứu các linh hồn nếu chúng ta dâng đau khổ đó lên Thiên Chúạ Đó là vì Đức Ái và Đức Tin mà chúng ta chịu đau khổ để cứu các linh hồn, và Thiên Chúa vui nhận động thái đó.
Thánh Inhaxio Loyola nói: “Nếu Thiên Chúa gởi nhiều đau khổ cho chúng ta, đó là dấu hiệu Ngài có kế hoạch lớn dành cho chúng ta và chắc chắn Ngài muốn làm cho bạn nên thánh”. Thánh Gioan Thánh Giá nói: “Đau khổ là con đường hẹp, qua con đường này mới vào được Thiên Đàng. Thập giá là “cây gậy” để chúng ta chống đi trên con đường hẹp và gồ ghề. Ai muốn đi đường rộng thênh thang thì dễ lạc đường”. Thật vậy, Thiên Chúa tin tưởng bạn nên mới trao đau khổ cho bạn, và Ngài muốn làm cho bạn yêu mến Ngài hết lòng hết sức.
Thánh Teresa Avila nói: “Người ta không được nghĩ rằng chịu đau khổ không là cầu nguyện. Khi dâng đau khổ lên Thiên Chúa, người ta cầu nguyện nhiều lần hơn là suy niệm, nếu người đó bật khóc, đó là cầu nguyện”. Thánh Aloysio Gonzaga nói: “Ai muốn yêu mến Chúa mà không muốn chịu đau khổ vì Ngài thì không yêu mến Ngài”. Và Thánh Phanxico Xavie nói: “Tất cả khoa học của các thánh bao gồm hai điều: Hành động và chịu đau khổ. Ai làm tốt hai điều này thì tự làm cho mình nên thánh”.
Đau khổ là một lời hứa của Thiên Chúa, Đấng trung tín và giữ lời hứa. Thánh Phêrô nói: “Chúa không chậm trễ thực hiện lời hứa, như có kẻ cho là Người chậm trễ. Kỳ thực, Người kiên nhẫn đối với anh em, vì Người không muốn cho ai phải diệt vong, nhưng muốn cho mọi người đi tới chỗ ăn năn hối cải” (2 Pr 3:9).
Đau khổ là cách Thiên Chúa thỏa mãn ước vọng của chúng ta. Thánh Phaolô nói: “Thiên Chúa của tôi sẽ thoả mãn mọi nhu cầu của anh em một cách tuyệt vời, theo sự giàu sang của Người trong Đức Kitô Giêsu. Xin tôn vinh Thiên Chúa là Cha chúng ta, đến muôn thuở muôn đời! Amen” (Pl 4:19-20).
Đau khổ là mầu nhiệm, phải có can đảm mới có thể hiểu và chấp nhận đau khổ. Đau khổ là thua thiệt, thập giá là điên rồ, tư tưởng phàm nhân không thể hiểu nổi, nhưng với Thiên Chúa lại khác hẳn: “Điều cao trọng đối với người đời lại là điều ghê tởm trước mặt Thiên Chúa” (Lc 16:15).
Lạy Chúa Giêsu, xin giúp con can đảm chịu đau khổ để hiệp thông với Ngài, để cứu các linh hồn, và để đền tội của con. Vì Máu và Nước từ Thánh Tâm Ngài, xin tẩy rửa và cho các linh hồn được sớm hưởng Tôn Nhan Thiên Chúa. Xin cho con cũng được ở nơi nào có Ngài. Vâng, Ngài là Đấng cứu độ của con, Ngài hằng sinh và hiển trị cùng với Thiên Chúa Cha, hiệp nhất với Thiên Chúa Thánh Thần, đến muôn đời. Amen.
TRẦM THIÊN THU
Mùa Đại Xá, tháng 11-2014

Posted By Đỗ Lộc Sơn17:11

Kính mừng chư thánh tử đạo Việt Nam

Filled under:

DA VÀNG MÁU ĐỎ
(Kính mừng chư thánh tử đạo Việt Nam, 16-11-2014)
Da vàng mà máu đỏ tươi
Việt Nam chữ S một thời đắng cay
Ba vua [1] giết bất kỳ ai
Dám ôm Thánh Giá, tin Thầy Giêsu
Từ Nam Định tới Đồng Mơ
Thừa Thiên, Hà Tĩnh, An Hòa, Hưng Yên
Nhan Biều, Đồng Hới, An Triêm
Vĩnh Long, Châu Đốc, Quan Ban, Ninh Bình
Rồi Ô Cầu Giấy, Bắc Ninh
Sơn Tây, Thợ Đúc, cả Đình Khao kia
Sang Làng Cốc, tới Cổ Mê
Saigon – Gia Định, Mỹ Tho, khắp miền
Hết miệt dưới tới miệt trên
Sang khu Bẩy Mẫu, lên triền Hải Dương
Nhẫn tâm tra tấn đến cùng
Tín nhân chịu chết tang thương rũ tù
Thiêu sinh, xử trảm, lăng trì
Dẫu là xử giảo, chẳng là gì đâu
Hoặc là bị xử bá đao
Đức Tin kiên vững trước, sau một lòng
Dù ai nói ngả nói nghiêng
Trên đường theo Chúa không chùng bước chân
Hàng trăm ngàn các tín nhân
Xứng danh Công giáo Việt Nam anh hùng
Quyết tâm theo Chúa đến cùng
Đức Tin minh chứng, máu hồng đổ ra
Chết vì Danh Đức Kitô
Tình yêu lớn nhất, Giêsu dạy rồi [2]
Đức Tin tiên tổ tuyệt vời
Xin thương nâng đỡ cuộc đời chúng con
Một đời vì Chúa càn khôn
Trăm cay ngàn đắng không sờn tin yêu
TRẦM THIÊN THU
[1] Ba thời vua bách hại Công giáo: Minh Mạng, Thiệu Trị, Tự Đức.
[2] Không có tình thương nào cao cả hơn tình thương của người đã hy sinh tính mạng vì bạn hữu của mình (Ga 15:13).

Posted By Đỗ Lộc Sơn14:35

Thứ Bảy, 8 tháng 11, 2014

Sẵn Sàng

Filled under:

Sẵn sàng
Cách đây 1900 năm, núi lửa Vesuve đã phun lên ở Ý. Toàn bộ thành phố Rompei đã bị chôn vùi dưới lớp phún xuất thạch dày tới 6 mét và giữ nguyên dạng như thế cho đến nay. Khi các nhà khảo cổ khai quật, mọi người đều ngạc nhiên và sửng sốt. Phún xuất thạch đã làm đông cứng tất cả trong tư thế đang có khi tai hoạ đổ xuống: Thân xác con người bị huỷ hoại, nhưng trong khi huỷ hoại, chúng đã để lại những lỗ trống trên lớp tro cứng. Người ta dùng thạch cao đổ vào những lỗ trống ấy và khôi phục lại được hình dạng của các nạn nhân. Chẳng hạn một người mẹ đang ôm chắt đứa con trong vòng tay của mình, một người lính Rôma đang đứng thẳng tại trạm gác với đầy đủ vũ khí, anh ta đã trung thành với bổn phận cho tới giây phút cuối cùng. Một người đàn ông tay cầm gươm, chân đạp trên đống vàng, rải rác chung quanh là năm xác chết, có lẽ là những kẻ định cướp số vàng trên.
 
Tất cả những hình ảnh này là một bức tranh sống động làm nổi bật chủ đề của thánh lễ hôm nay. Đó là ngày tận thế, ngày kết thúc vũ trụ vật chất này, ngày Chúa trở lại trong vinh quang chắc chắn sẽ xảy ra, nhưng lại xảy ra một cách bất ngờ, như tên trộm viếng thăm vào ban đêm, như chàng rể đến muộn khi các cô phù dâu đã thiếp ngủ. Chính vì thế mà mỗi người chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng, để chờ đón không phải chỉ ngày cuối cùng của vũ trụ, mà còn là ngày cuối cùng của đời mình, lúc chúng ta phải tính sổ với Chúa.
 
Vào giây phút trọng đại ấy, liệu chúng ta có sẵn sàng như những cô trinh nữ khôn ngoan, hay lại chẳng chuẩn bị gì cả như những cô trinh nữ dại khờ, để rồi sẽ phải nghe lời phán quyết lạnh lùng: Ta không biết các ngươi. Tất cả những ý nghĩ trên không phải là những điều chúng ta nghe qua rồi để ngoài tai, hay mặc cho nó chìm vào quên lãng. Trái lại phải trở nên như một tiếng chuông cảnh tỉnh Chúa gởi đến với mỗi người chúng ta, để thôi thúc và lôi kéo chúng ta ra khỏi một cuộc sống tội lỗi. Chúng ta là những người thật may mắn và diễm phúc, bởi vì Chúa còn dành cho chúng ta một khoảng thời gian. Khoảng thời gian này có thể là lâu hay mau, sáu bảy chục năm hay chỉ đôi ba ngày, chúng ta không được biết, nhưng khoảng thời gian này cũng đủ để chúng ta ăn năn sám hối, thay đổi nếp sống, làm lại cuộc và sắm sẵn cho mình những hành trang cần thiết, để bất kỳ lúc nào Chúa gõ cửa viếng thăm thì chúng ta luôn sẵn sàng thưa lên với Ngài: Lạy Chúa, này con xin đến.

Theo tục lệ tại các nước Trung Đông, thì trong dịp đám cưới, nhà gái thường tổ chức những cuộc vui chơi suốt ngày. Thỉnh thoảng người ta lại loan báo cho biết:
- Chàng rể sắp đến.
Trong thực tế, nửa đêm vào lúc bất ngờ nhất, chàng rể mới xuất hiện. Chàng đến với đèn đuốc sáng trưng để đón cô dâu. Đáp lại, cô dâu cùng các cô phù dâu, cũng phải mang đèn đuốc sáng trưng để bắt đầu cuộc rước về nhà chồng.

Đoạn Tin mừng hôm nay cũng cho hay là chàng rể đến chậm. Sự chậm trễ này cũng là điều bình thường và phần lớn xảy ra là do nhà trai chưa đạt được thỏa thuận về các sính lễ phải đem sang nhà gái trước khi rước dâu.

Tục lệ này tương đương với việc “thách cưới” ở Việt Nam mà dân gian đã có những lời diễu cợt như sau:
Em là con gái nhà giàu,
Mẹ cha thách cưới ra màu xinh sao.
Cưới em trăm tấm lụa đào,
Một trăm hòn ngọc, hai mươi tám ông sao trên trời.
Ở Trung Đông, tục lệ này còn nặng nề hơn nữa, đến nỗi cuộc rước dâu có thể bị đình hoãn tới đêm hôm sau do cuộc thương lượng và thỏa thuận kéo dài lê thê …

Vì thế không lạ gì khi thấy các cô phù dâu thiếp đi rồi ngủ cả. Các cô tuy không buộc phải tỉnh thức, nhưng buộc phải sẵn sàng để đón chàng rể với đèn cháy sáng cầm trên tay.

Câu chuyện trên được áp dụng vào hai lãnh vực. Lãnh vực nhân loại và lãnh vực cá nhân.

Trước hết là lãnh vực nhân loại. Như chúng ta đã biết chàng rể trong câu chuyện là hình ảnh tượng trưng cho Đức Kitô. Ngài sẽ đến viếng thăm nhân loại vào ngày cuối cùng của vũ trụ vật chất, để phán xét chung hết thảy mọi người.

Tuy nhiên quan trọng hơn đó là lãnh vực cá nhân. Ngài sẽ đến viếng thăm mỗi người chúng ta vào ngày sau hết của cuộc đời để phát xét riêng mỗi cá nhân và ấn định số phận đời đời của chúng ta.

Điều Ngài đòi hỏi nơi chúng ta không phải chỉ là tỉnh thức để biết được ngày giờ nào Ngài sẽ viếng thăm, nhưng cần thiết hơn, đó là thái độ sẵn sàng, để khi Ngài đến, chúng ta không bị bẽ bàng, hut hẫng và đắng cay vì sẽ bị loại trừ.

Vào năm 79 sau công nguyên, thành phố Pompei với trên 20.000 dân bất ưng bị một ngọn núi lửa vùi lấp dưới lớp tro bụi dày hơn 5 thước. Các nhà khảo cổ đã đào bới và tìm thấy những bộ xương người mà thịt rữa được thay thế bằng những lớp tro chai cứng. Hay họ dùng thạch cao để đắp lại thành hình người theo dựa theo những bộ xương trong tư thế y hệt lúc xảy ra tai nạn núi lửa. Những khuôn đức ấy cho thấy hành vi cuối cùng của một số người trong thành.

Trước hết là một người mẹ trẻ đang ôm chặt đứa con trong vòng tay của mình. Tiếp đến là một người lính gác trong bộ áo giáp với vũ khí trong tay, vẫn đứng thẳng tại vị trí của mình, còn người khác thì tay cầm gươm, chân đạp trên đống vàng, bên cạnh là năm xác chết, có lẽ đó là những người đến để cướp bóc hay hôi của.

Nếu như hôm nay Chúa đến viếng thăm, liệu chúng ta có ở trong tư thế sẵn sàng với đôi tay chất đầy công nghiệp và một tâm hồn trong trắng, như năm cô trinh nữ khôn ngoan cầm đèn sáng đi đón chàng rể hay không?


Posted By Đỗ Lộc Sơn15:19

Thứ Sáu, 7 tháng 11, 2014

Bảo Vệ Hôn Nhân

Filled under:

Gia đình là cột trụ của xã hội thì hôn nhân là cột trụ của gia đình và dĩ nhiên cũng là cột trụ của xã hội và quốc gia, vì không có hôn nhân, không thể có gia đình. Muốn bảo vệ xã hội và quốc gia thì phải bảo vệ hôn nhân. Chắc những vị lớn tuổi còn nhớ những bài học giáo khoa thư tiểu học hồi còn ở quê nhà nói về cảnh gia đình đầm ấm. Thật là êm đềm và thân thương biết bao cứ mỗi buổi tối, khi cả nhà đã ăn cơm tối xong, mọi người đều quây quần bên nhau. Cha đọc báo, các con ê a học bài, mẹ ngồi khâu vá, đám nhỏ không có gì làm thì xúm nhau quanh bà nội nghe kể chuyện cổ tích….
Bây giờ đời sống con người văn minh hơn, cuộc sống cũng đổi thay, quang cảnh sinh hoạt gia đình cũng khác đi. Nhưng căn bản vẫn là vợ chồng con cái sống chung dưới một mái nhà, thương yêu nhau, giúp đỡ nhau. Đó là truyền thống của sinh hoạt xã hội con người. Từ Đông qua Tây, từ Nam chí Bắc, đâu đâu con người cũng vẫn quí trọng gia đình. Muốn có gia đình phải qua ngả hôn nhân.
Người Hoa Kỳ tôn trọng hôn nhân. Việt Nam chúng ta không những tôn trọng mà còn quí mến và thương yêu hôn nhân nữa.
Đó là mặt tình cảm, nhưng về lý trí, chúng ta có thể nói, tôn trọng hôn nhân, không phải vì những qui định sẵn có của một xã hội dân sự, mà vì nó là nền tảng vững chắc của mọi nền văn minh nhân loại. Vì vậy trên thế giới vàở Hoa Kỳ hầu hết các tiểu bang và cả Liên Bang đều chấp nhận hôn nhân là sự phối kết giữa một người Nam và một người Nữ.
Nhưng luật ấy hiện vẫn chưa đi đến chung cuộc, còn phải chờ Tối Cao Pháp Viện nghe hai bên tranh luận về luật bảo vệ hôn nhân của liên bang và đề nghị số 8 của Californiă1]. Nếu Tối Cao Pháp Viện đồng ý thì Tòa sẽ chấp nhận những luật này và tôn trọng quyền lập pháp của công dân, sẽ trao cho những vị dân cử để làm ra những nguyên tắc và điều lệ của luật hôn nhân. Đến đây, thiết nghĩ câu chuyện có cần phải mang ra tòa xét sử hay không?
MỌI NGƯỜI ĐỀU BÌNH ĐẲNG VÀ TỰ DO
Tất cả mọi người đều bình đẳng trước pháp luật và các quyền dân sự như quyền tự do phát biểu, tự do tôn giáo, tự do lập hội và tất cả các tự do dân sự truyền thống khác cũng được bảo vệ một cách đồng đều. Câu hỏi ở đây là có nên đặt ra “một quyền dân sự mới” như quyền để cho chính phủ và người dân chấp nhận sự kết hợp của những người đồng tính luyến ái để tái định nghĩa hôn nhân hay không.
Nhưng xác nhận việc yêu đương của chúng ta lại không phải là công việc của chính phủ hay nhà nước. Trái lại, nhà nước để cho mình được tự do sống và tự do yêu, và coi đó là một chọn lựa của riêng mình.
Ngược lại, một số người nói là không có chuyện phản đối hôn nhân đồng tính, vì nó chẳng có gì là lỗi luật cả. Nhiều nơi tại 50 tiểu bang, hai người cùng phái có thể đồng ý sống chung với nhau, chọn một cộng đồng tôn giáo chúc lành cho tình liên kết của họ và chọn nơi làm việc cho phép hai người khai lợi tức chung.
Vấn đề là, chính phủ có công nhận sự kết hợp đó như là hôn nhân không, và buộc mọi công dân, các cơsở tôn giáo và thương mại cũng phải làm như vậy. Thế rồi, những nguyên tắc và điều lệ của nó cũng sẽ áp đặt lên những người khác và buộc họ phải công nhận, đồng ý sự phối hợp đồng phái như là một hôn nhân hay sao!
Bình đẳng không có nghĩa là có quyền đòi hỏi phải “tái định nghĩa” hôn nhân. Mỗi hôn nhân đều có những nguyên tắc của nó, nói lên một số qui định cho cái tình liên đới ấy. Thực ra danh hiệu “bình đẳng hôn nhân” chỉ là một khẩu hiệu của những nhà hoạt động đồng tính luyến ái và chính trị gia, nhưng bình đẳng thực sự lại không cho phép bất cứ ai đưa ra những tiêu chuẩn bắt người khác phải theo, buộc nhà nước phải viết ra cái quyền hôn nhân. Để vấn đề được sáng tỏ, chúng ta cần phải hiểu rõ Hôn Nhân là gì? Tại sao những nguyên tắc và điều lệ của Hôn Nhân lại là vấn đề?
Suy nghĩ kỹ về những câu hỏi đó, ta sẽ thấy chẳng có gì là “bình đẳng” khi tái định nghĩa hôn nhân có mục đích là loại bỏ những đặc tính bổ sung cuối cùng của hôn nhân là sinh con đẻ cái và giáo dục chúng, một nền tảng cơ bản của hôn nhân từ ngàn xưa xuyên suốt chiều dài của lịch sử loài người.
HÔN NHÂN LÀ GÌ?
Hôn nhân hiện diện khi có sự kết hợp với nhau giữa một người nam và một người nữ như là chồng và vợ, để sinh con và trở thành cha và mẹ.Hôn nhân đặt căn bản trên một sự kiện hiển nhiên về sinh học, nghĩa là khả năng truyền giống, sinh con cái cần phải có người nam và người nữ. Trên thực tế xã hội, con cái cần phải có cha có mẹ. Và nền khoa học phong phú hay kinh nghiệm cho thấy con trẻ sẽ hoàn hảo và trở thành những công dân tốt khi mà chúng có cha có mẹ và được cha mẹ dưỡng dục dạy dỗ đàng hoàng.
Hôn nhân có mục đích là truyền đạt mục đích riêng của mình cho đời, cho xã hội và quốc gia. Chính phủ / nhà nước chấp nhận hôn nhân bởi vì nhà nước làm việc vì công ích. Hôn nhân là phương tiện ít giới hạn nhất để bào đảm hạnh phúc và thịnh vượng của những công dân tương lai. Nhà nước chấp nhận hôn nhân tức là muốn bảo vệ con trẻ bằng cách khuyến khích người lớn cam kết với nhau và với con cái một cách thường xuyên và quyết liệt.
Như là vấn đề nguyên tắc và điều lệ chung, tiếng nói của tôn giáo về hôn nhân cần phải được chính quyền lắng nghe và hoan nghênh trước công chúng. Thật khôi hài khi đòi hỏi tôn giáo phải có tiếng nói ở tòa án để chứng minh, biện luận cho mọi người hiểu rằng hôn nhân -một định chế tự nhiên đã có từ ngàn đời- là sự phối hợp giữa người nam và người nữ.
Điều này đã quá rõ ràng, đã được chia sẻ và đồng thuận bởi các tôn giáo truyền thống như Do Thái giáo, Kito giáo, Hồi giáo và cả Phật giáo; bởi những nhà tư tưởng cội rễ La Mã và Hy Lạp cổ thời không có liên hệ gì tới những tôn giáo này; bởi nhiều triết gia của thời đai văn minh ngày nay. Nó đã được công nhận bởi cả luật công và luật dân sự, cổ luật Hy Lạp và La Mã.
Bây giờ đặt ra vấn đề vì có sự chống đối kết hợp đồng phái là chuyện xa vời vớ vẩn. Hôn nhân thì ai cũng biết là đã từng xẩy ra ở mọi không gian và thời gian, khắp mọi nơi từ nhiều thế kỷ nay trong khi hôn nhân đồng tính thì chẳng ai thèm để ý hoặc nhắc tới. Thực vậy, hôn nhân đã có ở những nền văn hoá mà người ta chẳng có một ý niệm gì về khuynh hướng sắc dục, và có nơi, người ta lại hoàn toàn chấp nhận đồng tính luyến ái và coi nó như là chuyện tự nhiên, không cần thắc mắc.
Trong những năm gần đây, hôn nhân bị coi thường và trở thành thứ yếu do quan niệm của những người chủ trương xét lại. Họ đặt nặng vấn đề ước muốn của người lớn hơn là những nhu cầu của con trẻ. Ở các nước Tây Phương và Hoa Kỳ, người ta có khuynh hướng cho rằng hôn nhân đơn giản chỉ là một loại tổ hợp do sự đồng ý của những người lớn -có thể là hai người, ba người hay 10 người hoặc tùy thích- xum họp lại để thỏa mãn nhu cầu sắc dục hay vui chơi, hoàn toàn sắc dục hay tự do, nhất thời hay thường xuyên.
Một khi hôn nhân đã mất hết ý nghĩa thực của nó như vậy, để được nhà nước và dân chúng công nhận, người ta phải cố gắng tái định nghĩa hôn nhân. Nhưng việc đó có cần thiết không?
TÁI ĐỊNH NGHĨA HÔN NHÂN CÓ CẦN KHÔNG?
Tái định nghĩa hôn nhân để loại bỏ lý tưởng căn bản của sự kết hợp giữa một người nam và một người nữ tức là làm cho “ước muốn khoái cảm nhục dục” trở thành yếu tố duy nhất của hôn nhân, loại bỏ ra ngoài những liên hệ khác của hôn nhân. Tái định nghĩa hôn nhân tức sẽ đưa một nguyên tắc mới vào luật, luật của loại hôn nhân là bất cứ một ràng buộc tình cảm nào được chính phủ đồng ý và chấp nhận và nói nó như vậy thì nó phải vậy!
Chẳng có lý lẽ hoặc nguyên tắc nào có thể chứng minh tại sao một kết hợp tình cảm lại phải là thường xuyên, giới hạn chỉ giữa hai người, hay có thể mở rộng cho nhiều người. Hai người có thể sống chung với nhau trong những điều kiện bình thường do tính tình hoặc sợ thích hợp nhau, nhưng chẳng có nguyên tắc, lý do nào lại có quyền buộc họ phải làm như thế cả.
Hôn nhân không thể đơn thuần làm công việc mà xã hội muốn nó làm cho những thế hệ tương lai nếu chúng ta làm cho những điều kiện bình thường ấy trở thành thứ yếu. Tất cả mọi người chúng ta nếu muốn cho một xã hội dân sự tốt đẹp hơn với những cơ chế khả dĩ có thể giới hạn quyền lực hoặc ngăn chặn được sự lộng hành của nhà nước thì phải để ý đến chuyện đó.
Yểm trợ hôn nhân giữa một người nam và một người nữ là bắt buộc đối với những ai có tâm hồn chống lại sự hấp dẫn đồng tính, hay những người không biết đến những nhu cầu của những người chưa bao giờ lập gia đình, hay vì bất cứ một lý do nào khác. Họ không phải là những người kém giá trị hơn những người biết quan tâm và tôn trọng hôn nhân.
Chúng ta có thể làm ra những nguyên tắc và điều lệ sinh phúc lợi cho tất cả mọi công dân mà không cần phải tái định nghĩa Hôn Nhân. Việc đó quá dễ dàng như uống nước đường vậy.
Quan tâm đến công ích đòi hỏi phải bảo vệ và làm cho văn hóa hôn nhân thêm vững mạnh bằng cách quảng bá sự thật về hôn nhân. Nó đòi hỏi một hôn nhân đúng cách và chính nghĩa.
Trong khi tôn trọng tự do của mọi người, chính quyền cần phải nhận thức hôn nhân một cách chính đáng, nâng đỡ, khuyến khích và bảo vệ hôn nhân giữa một người nam và một người nữ như là một định chế lý tưởng vì tình yêu có khả năng sinh sản, sinh con đẻ cái nối dõi tông đường, làm phong phú và hưng phấn cộng đồng, xã hội, quốc gia.
Chấp nhận con người sinh ra đã bình đẳng thì không cần phải đòi hỏi con người hiểu biết về một thực trạng lịch sử đã có từ ngàn đời ấy.
Bạn có thể sống chung với một người đồng phái như là vợ chồng, không ai có quyền ngăn cấm bạn, vì đó là tự do của bạn. Nhưng bạn bắt buộc người khác, một tổ chức hay tôn giáo phải công nhận cuộc sống ấy của bạn là không được, vì bạn đã xâm phạm đến tự do của người khác rồi.
Do đó, không cần phải tái định nghĩa hôn nhân.
Nguyễn Tiến Cảnh

Posted By Đỗ Lộc Sơn17:29

Chàng Rể Đến Liên Tục … Tôi Mặc Kệ …

Filled under:

Nửa đêm, có tiếng la lên : ‘Chú rể kia rồi, ra đón đi !’ 
Bấy giờ tất cả các trinh nữ ấy đều thức dậy, và sửa soạn đèn. 
Các cô dại nói với các cô khôn rằng :
‘Xin các chị cho chúng em chút dầu, vì đèn của chúng em tắt mất rồi !’ 
Các cô khôn đáp : ‘Sợ không đủ cho chúng em và cho các chị đâu, các chị ra hàng mà mua lấy thì hơn.’ 
Đang lúc các cô đi mua, thì chú rể tới, và những cô đã sẵn sàng được đi theo chú rể vào dự tiệc cưới. Rồi người ta đóng cửa lại. 
Sau cùng, mấy trinh nữ kia cũng đến gọi :
Thưa Ngài, thưa Ngài ! mở cửa cho chúng tôi với !’ 
Nhưng Người đáp : ‘Tôi bảo thật các cô, tôi không biết các cô là ai cả !’ 
Vậy anh em hãy canh thức, vì anh em không biết ngày nào, giờ nào.
Chúng tôi thường hiểu về Tỉnh Thức khá đơn giản và tiêu cực giống như mẹ tôi đã từng nói:
Ông ấy mới xưng tội hôm qua, hôm nay đã chết. như thế là phúc bảy mươi đời rồi …
Chúng tôi hiểu rằng : Chắc chắn ông ấy không bị thiêu đốt trong ngọn lửa bừng cháy đời đời nơi hỏa ngục …
Hóa ra tỉnh thức chỉ là một cách giữ đạo tiêu cực, nếu lỡ phạm tội trọng thì phải xưng ngay …càng sớm càng tốt …kẻo chết không kịp ăn năn thì khốn nạn đời đời
- Đây là kiểu giữ đạo hoàn toàn tiêu cực
- Co2 một kiểu giữ đạo tích cực hơn một chút:
Chúng tôi chịu khó đi lễ ngày chủ nhật … tham gia những hội đoàn trong giáo xứ ...chủ yếu là đọc thêm kinh và thực hiện một số công tác nào đó …
Khá hơn chút nữa, chúng tôi tham gia những cộng đoàn lớn hơn với những bài vở học tập theo chương trình dài hạn và phong phú. Quan trọng nhất là các buổi họp chia sẻ Lời Chúa hàng tháng …thậm chí hàng tuần …. với những sứ điệp …trùng trùng điệp điệp – có nghĩa là trong một tháng chưa kịp áp dụng sứ điệp này thì những sứ điệp khác đã chồng chồng chất chất trong trí óc …
Cuối cùng chúng tôi như luôn bị bội thực với những tô xe lửa Lời Chúalổn ngổn trong bao tử tâm hồn nhỏ xíu ..!!!!
Hoặc có thể nói … chúng tôi đang cưỡi ngựa xem hoa Lời Chúa..
Thành thử ra, đã hơn 10 năm sinh hoạt rầm rộ trong cộng đòan với 500 lần tới 1000 lần chia sẻ Lời Chúa …
Nhưng chúng tôi dường như vẫn dậm chân tại chỗ, chẳng thấy tiến bộ gì trên con đường gặp gỡ Ngài..
Thì ra chàng rể đến liên tục..qua những lần chia sẻ Lời Chúa
Tôi mặc kệ ….
Thực oái oăm …Nếu có ai đặt vấn đề như :
Chàng rể đến liên tục..qua hơn 10.000 lần rước lễ ..Sao tôi vẫn mặc kệ Ngài . ???
Tôi vốn là con yêu dấu của Ngài ….do chính Ngài sinh ra. Vì vậy tôi phải dành cho Ngài mỗi tối 5 tới 10 phút để tâm sự với Ngài 
Người ta lập tức phản đối hoặc bỏ ngoài tai.
Với lý do rất đơn giản:
Đi lễ chủ nhật, về nhà không chửi vợ mắng con, ra đường không làm hại ai quá đủ rồi …
Ấy là chưa kể những giờ đọc kinh lê thê kéo dài 10 cây số …
và những lần trèo non lội suối đi làm từ thiện, bác ái …khắp nơi …
như vậy là …. chưa quá đủ hay sao ?? ??
Cần gì phải đặt vấn đề rắc rối cho mệt người …coi chừng rối đạo đấy ??
Quả là oái oăm …!!!
Không biết biết tình trạng ngán ngẩm này kéo dài lê thê tới bao giờ!!!!
Kết luận u buồn vẫn còn đó:
Chàng rể đến liên tục. ….Tôi mặc kệ ….

Posted By Đỗ Lộc Sơn17:23